Thứ Ba, 23 tháng 1, 2018

Tháng 3

Tháng 3

Bao giờ cho hết tháng 3
Để giông để gió rũ bay bụi trần
Kiếp này hay để kiếp mai
Non kia vẫn vững chẳng ai bận lòng
Mặc cho dâu bể tang bồng
Mặc cho ai oán để lòng thảnh thơi
Không lời kể xiết ai ơi
Con sâu cái kiến kêu trời chẳng thông
Thôi đành làm kiếp cây thông
Giữa trời đông vẫn không ngừng vươn cao
Mặc bao giông bão thét gào
Lá xanh vẫn giữ, vươn cao thân gầy
Bao giờ cho hết kiếp này
Để thành ngọn gió vui vầy bốn phương
Phận dân mệnh nước ẩm ương
Ai đành nhắm mắt qua cầu ngó lơ
Để cho dân khổ bơ vơ
Bao phen khốn đốn thẫn thờ tâm cang
Cũng như mang ách giữa đàng
Bỏ đi không được, lỡ mang lại sầu
Bao giờ cho đến tháng 3
Người đi mở hội, người về khai tâm
Để người lại ở với người
Để loài quỷ dữ phải lùi ra xa
Để cành sẽ lại nở hoa
Để dòng máu Việt lại hòa vào nhau
Để hoa bướm lại gặp nhau
Kết tơ se tóc bạc đầu quê hương
Bao giờ hết nỗi đoạn trường
Để người cầu thực tha phương lại về.

Sầu

Sầu

Cung mây một bóng hoang tàn
Đường xưa một nẻo vắng nàng tương tư
Lá đùa với giọt nắng mềm
Cành đùa với bướm cho thêm nao lòng
Lũy tre soi bóng bên dòng
Cánh chuồn bay lượn ươm mầm nhớ thương
Hai hàng liễu rũ mộng mơ
Dang tay ôm ấp nàng thơ mới về
Dẫu rằng lỗi hẹn sơn khê
Cánh chim không mỏi nhớ về chốn xưa
Vẳng xa tiếng kệ nỉ non
Xạc xào tiếng gió hãy còn thoảng đưa
Tầng không ngơ ngẩn vui đùa
Vô thường ai biết cho vừa lòng ai.

Thứ Sáu, 19 tháng 1, 2018

Nắng đông

Nắng Đông

Nắng vàng ai chẻ làm đôi
Để cho thương nhớ choàng đôi cánh mềm
Lao xao lá rụng bên thềm
Bồng bềnh tiên nữ dịu êm giọng vàng
Cây khô đón ngọn gió ngàn
Muôn chim dào dạt cất ngàn lời ca
Nẻo xa chiều vắng đông tà
Có người lữ khách ta bà muôn phương
Lòng nghe có chút vấn vương
Bạch dương, tuyết trắng như dường cảm thông
Cao xanh tuốt mấy tầng không
Chắp đôi cánh vỗ ruổi rong phố phường
Trời làm mưa lệ tuôn rơi
Kết tơ se tóc cho đời tươi xanh
Dây bầu dây bí vờn quanh
Bướm vàng tung cánh lượn lờ hư không
Trúc tre xanh mởn lá cành
Dẫu cho đất dữ vẫn nhanh vươn mầm
Đông về tuyết phủ khắp nơi
Cây đành rũ lá để phơi xương tàn
Ai làm lá rụng trên ngàn
Ai làm cây héo phũ phàng cành khô
Nắng vàng ai thắp nên thơ
Gió ngàn ai quạt cho lòng tái tê
Nắng vui nắng rụng bên thềm
Nắng buồn nắng khóc bể dâu nhuốm sầu.