Thứ Năm, 7 tháng 9, 2017

Nắng vàng

Hè đi mang cả nắng vàng
Anh đi mang cả hai hàng lệ rơi
Thế thời ai biết mệnh trời
Nhân gian ai biết lòng người nông sâu
Gượng cười chôn chặt niềm đau
Thân thân trách phận hay là vươn lên
Bền gan bền chí bền lòng
Cầu hiền cầu bạn sẵn sàng chung tay
Mệnh trời ai dễ đổi thay
Nắng vàng rơi rụng vỡ tan tác rồi

Tỏ phân

Đường đời sao lắm gian truân
Để con đường nhỏ phải đành phân ly
Khi đi dẫu nghĩ trăm bề
Cũng không biết trước đường đời thâm sâu
Ai ngờ giữa cuộc bể dâu
Bỗng đâu giông gió kéo nhau mà về
Mới đây còn gặp đề huề
Mà chừng bão táp bốn bề bủa giăng
Sao lòng dạ cứ băng khoăn
Soi mình tự vấn phải chăng do mình
Thao đi thức lại năm canh
Vẫn không hiểu được nguồn căn nơi nào
Đến chừng suy đoán tỏ phân
Mới hay mình đã nằm trong rọ rồi
Cũng đành phận số do trời
Nhưng tận nhân lực thử thời đến đâu
Dẫu rầu cũng thật là rầu
Nhưng cũng gắng gượng tin vào kỷ cương
Duyên lành gặp bậc hiền lương
Chung tay phò trợ để mình bình an
Thâm sơn cùng cốc khó khăn
Hễ cầu hễ kiếm có ngày toại tâm
Chuyện giờ chưa được tỏ phân
Hễ rành luật pháp, có phần yên tâm
Miệng cười tâm vẫn bàng hoàng
Để chừng êm đẹp mới vang tiếng cười.


Thu

Cây cỏ nằm im giữa đời thường
Mới còn mơn mởn lại xanh non
Chừng sau cơn bão trông héo rũ
Biết đợi chờ chi nỗi đoạn trường

Cánh chim lộng gió tung cao vút
Bỏ lại đất bằng nhỏ tí hon
Ví tại trời cao hai đất thấp
Hay tại mắt nhìn của chim non

Thu sang lá vẫn xanh màu thắm
Chưa gợn nỗi lòng của non sông
Mà sao hồn hóa thành sỏi đá
Đứng giữa con đường dạ vấn vương

Hồ thu mặt nước trong leo lẻo
Soi rõ bóng lòng của nước non
Cứ ngỡ bình yên trên sóng nước
Ai biết ba đào cũng luyến thương