Dòng đời lênh đênh
Không biết bến bờ
Tưởng là vô tận
Lại hoá hư không
Vô thường, vô thường
Mộng tưởng, mộng tưởng
Đam mê và khát vọng
Thù nghịch và bất công
Muôn hình vạn trạng
Ta là bạn, bạn cũng là ta
Ta là tất cả, tất cả là ta
Linh hồn có hay không ?
Chẳng ai chứng thực
Nhưng niềm tin là bất diệt
Tận ngõ ngách tâm can
Vẫn có linh hồn
Nợ trần ai, bị kiếp tù đày
Cây cỏ có linh hồn ko ?
Chỉ biết câm lặng và cống hiến
Đem lại
Sỏi đá có linh hồn không ?
Lượm lặt những viên sỏi lăn trên đường đời, góp gió vẽ mây, thêm một nét nhỏ vào cõi trần tạm bợ.
Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013
Cuối năm
Mẹ sớm hôm vất vả
Cha lặn lội quanh năm
Con lang thang phiêu bạc
Biết khi nào về thăm
Mái gia đình yên ấm
Một tấm lòng bao dung
Đắp đền công ơn đức
Cho trọn tình non sông
Sương sớm còn đọng lại
Đêm vẫn trùm khắp nơi
Tiếng gà chưa cất gáy
Ánh dương còn xa khơi
Cặm cuội suốt canh thâu
Chăm lo từng bữa ấm
Sáng nay trời chớm lạnh
Khăn ấm đã choàng chưa
Giấc nồng bao người nắm
Ta vẫn hoài năm canh
Nơi quê xa đất khách
Lỡ bước dĩ dừng chân
Đợi khi thoả chí nguyện
Tung cánh khắp trời xanh.
Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013
Chuyển tiền ở Bưu điện
Tôi qua Nhật tổng cộng cũng đã được một năm rưỡi, nhưng đây là lần thứ hai tôi gặp kiểu giải quyết cẩu thả của nhân viên nơi đây. Số là tôi có việc cần chuyển tiền bằng thẻ cash card, đúng ra nếu biết tiếng rành rẽ thì có thể tự chuyển được, nhưng để chắc ăn tôi vẫn ra bưu điện nhờ nhân viên họ chuyển dùm. Những lần trước may mắn luôn luôn gặp được một cô nói được tiếng Anh, và mọi việc diễn ra rất thuận lợi. Tuy nhiên ngày hôm nay cô này không có đi làm, và những nhân viên khác thì họ không biết tiếng Anh. Vậy nên mới có chuyện.
Do ngày hôm trước tôi cũng ra ngân hàng chuyển tiền bằng thẻ cash card của vợ tôi, nhưng do cô ấy mở thẻ chưa đủ 6 tháng nên không thể chuyển tiền được. Ngày hôm nay tôi quay lại để lo việc của tôi, chuyển bằng thẻ của tôi thì nhân viên bưu điện họ nhớ mặt, và họ nghĩ là thẻ này giống thẻ hôm qua nên họ báo là ko chuyển được. Sau khi trao đổi một hồi họ cũng thấy đuối quá, do họ nói tôi ko hiểu và tôi nói họ cũng không hiểu, nên họ điện cho tổng đài bưu điện - nơi có người nói được tiếng Anh. Nhờ anh chàng nói tiếng Anh này mà tôi giải thích cho họ biết là thẻ của tôi mở được hơn 1 năm rồi, và hằng tháng tôi đều chuyển qua thẻ tại ngân hàng này hết, có thể họ nhầm lẫn với thẻ của vợ tôi ngày hôm qua. Nhờ vậy mà họ đã "chịu" coi thực sự và xin lỗi rối rít. Tôi nghĩ cái này một phần là do họ chủ quan nghĩ trong đầu là "không chuyển được" nên dù họ có in giấy tờ này kia nọ ra, họ vẫn không thèm đọc kỹ :D.
Vậy mới thấy, kiên định là điều cần thiết để giải quyết vấn đề. Nhưng dù sao cũng cảm thấy hài lòng với thái độ phục vụ và cầu thị của họ, rất đáng để học hỏi (dĩ nhiên phải trừ cái tính chủ quan cẩu thả ra).
Do ngày hôm trước tôi cũng ra ngân hàng chuyển tiền bằng thẻ cash card của vợ tôi, nhưng do cô ấy mở thẻ chưa đủ 6 tháng nên không thể chuyển tiền được. Ngày hôm nay tôi quay lại để lo việc của tôi, chuyển bằng thẻ của tôi thì nhân viên bưu điện họ nhớ mặt, và họ nghĩ là thẻ này giống thẻ hôm qua nên họ báo là ko chuyển được. Sau khi trao đổi một hồi họ cũng thấy đuối quá, do họ nói tôi ko hiểu và tôi nói họ cũng không hiểu, nên họ điện cho tổng đài bưu điện - nơi có người nói được tiếng Anh. Nhờ anh chàng nói tiếng Anh này mà tôi giải thích cho họ biết là thẻ của tôi mở được hơn 1 năm rồi, và hằng tháng tôi đều chuyển qua thẻ tại ngân hàng này hết, có thể họ nhầm lẫn với thẻ của vợ tôi ngày hôm qua. Nhờ vậy mà họ đã "chịu" coi thực sự và xin lỗi rối rít. Tôi nghĩ cái này một phần là do họ chủ quan nghĩ trong đầu là "không chuyển được" nên dù họ có in giấy tờ này kia nọ ra, họ vẫn không thèm đọc kỹ :D.
Vậy mới thấy, kiên định là điều cần thiết để giải quyết vấn đề. Nhưng dù sao cũng cảm thấy hài lòng với thái độ phục vụ và cầu thị của họ, rất đáng để học hỏi (dĩ nhiên phải trừ cái tính chủ quan cẩu thả ra).
Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013
Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013
Học tiếng nhật
Học tiếng Nhật
Một nét tròn tròn với nét ngang
Ý nghĩa thênh thang chẳng đụng hàng
Nét cong nét thẳng cân cân đối
Ka-na đọc viết thật trật trồi
Ví ở mấy mùa trăng cũng được
Lõm bõm tập tành học nói chơi
Ngặt nỗi tạm dung dăm năm học
Dặn lòng phải cố học học thôi
Mới đấy một năm như chớp mắt
Quay đầu nhìn lại thấy hỡi ôi
Thời gian vụt mất nhanh nhanh lắm
Ta hãy quyết lòng học đi thôi.
Một nét tròn tròn với nét ngang
Ý nghĩa thênh thang chẳng đụng hàng
Nét cong nét thẳng cân cân đối
Ka-na đọc viết thật trật trồi
Ví ở mấy mùa trăng cũng được
Lõm bõm tập tành học nói chơi
Ngặt nỗi tạm dung dăm năm học
Dặn lòng phải cố học học thôi
Mới đấy một năm như chớp mắt
Quay đầu nhìn lại thấy hỡi ôi
Thời gian vụt mất nhanh nhanh lắm
Ta hãy quyết lòng học đi thôi.
Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013
Vững bước
Những chông chênh mất mát,
Ta làm bạn với thơ
Một khung trời rộng mở
Tự thấy mình ngu ngơ
Đường đi dù cách trở
Vẫn cất bước bon bon
Gập gềnh dù chếnh choáng
Nhịp vẫn đều du dương
Khó khăn dù trước mắt
Dặn lòng đừng ngã tay
Đây luyện gan bền chí
Tiến bộ người trai xưa
Dẫu xa xôi vạn dặm
Vẫn đều bước tháng năm
Dẫu nhọc nhằn ly biệt
Vẫn hăng say nhiệt huyết
Lãng du người lữ khách
Cô độc giữa dòng đời
Ngược xuôi và vững bước
Với nụ cười trên môi.
Ta làm bạn với thơ
Một khung trời rộng mở
Tự thấy mình ngu ngơ
Đường đi dù cách trở
Vẫn cất bước bon bon
Gập gềnh dù chếnh choáng
Nhịp vẫn đều du dương
Khó khăn dù trước mắt
Dặn lòng đừng ngã tay
Đây luyện gan bền chí
Tiến bộ người trai xưa
Dẫu xa xôi vạn dặm
Vẫn đều bước tháng năm
Dẫu nhọc nhằn ly biệt
Vẫn hăng say nhiệt huyết
Lãng du người lữ khách
Cô độc giữa dòng đời
Ngược xuôi và vững bước
Với nụ cười trên môi.
Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013
Đời Như Ý
Đời Như Ý
1. Không giống như người ta, hễ thích cải lương thì đặt tên con là Ngọc Huyền, Lệ Thủy, mê phim Việt Nam thì đặt tên Diễm Hương, Việt Trinh, chú Đời đặt tên cho hai đứa con gái mình là con Như, con Ý.
Ai cũng hỏi, “Làm gì có chuyện đời như ý?”. Chú Đời cười, hàng ria mép xoăn tít xồm xoàm quớt lên, tự hào, sao mà không?
Nhìn vẻ mặt này không ai nghĩ chú mù, thấy sao mà tự tin, thanh thản quá chừng. Không ai biết chú khổ còn hơn… cô Lựu. Chú Đời dẫn cả nhà rời Chợ Cũ, Cầu Nhum lang thang lúc con Ý mới bồng nách. Gồng gánh như một gánh hát, chú ca cải lương, bán vé số kiến thiết. Vợ chú nửa điên nửa tỉnh, không biết có phải vui trong bụng lắm không mà suốt ngày cười ngẩn ngơ. Hai đứa con gái đứa mười, đứa tám tuổi phụ cha đem vé số tới mời từng sạp chợ. Đứa nào mặt mày cũng xấu xí, lem luốc, đen đúa, nên nghe cha tụi nó kêu con Như con Ý ai cũng cười.
Một ngày của gia đình chú Đời bắt đầu từ sáng sớm, chú buộc vô mình sợi dây điện nối giữa cây đờn với cái loa con Như đang cầm, nó ghịt dây thì chú bước tới, chùng dây thì đứng lại. Con Ý nhỏ con chạy lăng xăng đằng trước, đứng coi búp bê người ta chưng tủ kiếng. Vợ chú vừa đi vừa ca hát đằng sau, nhặt hoa phượng để lên đầu. Cũng giống như những người hát rong khác, nhà chú có cả thảy bốn người nhưng trên con đường tấp nập, trông họ nhỏ nhoi, cô độc làm sao.
Ở thành phố này có chừng đến ba bốn người hát rong, họ dìu dắt từng đôi, ở tận đằng xa, người ta nghe tiếng ca là biết gánh của ai rồi. Có đôi vợ chồng già ca mùi như Thanh Sang, Thanh Nga; có một đôi trẻ hơn, ông chồng đưa hơi như Trọng Hữu. Chú Đời ca dở, giọng hơi giòn, chói, thuộc lòng chỉ mấy bài “Chiếc áo người vợ hiền”, “Con gái của mẹ”… nghe mắc chán. Nhưng chú đi đằng đầu phố, gió đàn lại cuối phố nghe tiếng được tiếng mất nhưng người ta biết ông “Đời Như Ý” sắp đi qua. Cái miệng của ông này sao mà lanh dữ vậy, luôn miệng gọi Ý con, con đừng có đi xa, con Như đi chậm một chút, ba theo muốn đứt hơi rồi, coi má con đâu. Mình ơi, mình à, mình lại gần tui nè. Rồi oang oang bảo vé độc đắc chiều nay nằm ngay đây, ngay trân chỗ này nè. Có hai ngàn một vé, ăn gói xôi chưa kịp mắc răng đã hết, mua giúp tờ vé số đặng giúp tui xóa đói giảm nghèo. Mua đi, để tui đi xin bà con cũng mắc… cho hà. Mấy ông chạy xe ôm nói chú rao làm sao mà láu cá quá, không biết mù thiệt hay mù giả mà sao cái miệng leo lẻo vậy. Chú gỡ mắt kiếng đen ra, cười với đôi mắt lạnh lẽo, sâu hút, “Mấy anh nghĩ vậy riết quen, em đui tối thiệt thòi, rên rỉ, than vãn cũng đâu hết thảm. Mà, em đang sung sướng quá chừng đây, kể lể nỗi gì”.
Theo chú nói thì chú sung sướng thật. Vợ chú đẹp, vui vẻ (vì cười hoài), có đi nhậu vợ chú cũng không chù ụ như vợ người ta. Không ngã lòng trước sự hào nhoáng xa hoa, chồng người ta sao mà đẹp trai, sao mà giàu hơn chồng mình. Chỉ cần mỗi bữa sáng, chú mua cho vợ hai ngàn đồng cà phê sữa là vợ mừng rưng rưng nước mắt. Chú sung sướng vì còn có hai chị em con Như con Ý, nhỏ xíu mà giỏi, dễ dạy, đẹp đẽ. Nghĩ vậy nên chú Đời phải vui, vui vì vừa lòng với những gì mình đang có.
Những trưa nắng gia đình chú tạt vào hiên chợ Bách Hóa, nghỉ chân. Con Như lãnh tiền, chạy đi mua cơm về ăn. Họ ngồi giữa ngọn gió mát lồng lộng. Chú Đời lúc nào cũng ngồi ăn chậm rãi, nghe ngóng chung quanh như canh chừng, như bảo vệ bữa ăn thiêng liêng của nhà mình. Chú nghe tiếng đũa khua tinh tang, cuống quít lên miệng chén là biết đứa nào đói đứa nào không. Rồi cằn nhằn vợ, “Mình ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ, đó, nghe ặc ặc rồi đó. Con Như lấy nước mà uống. Coi gỡ xương cho em Ý với, con”. Bữa nào ăn cơm xong, chú cũng ngồi chải đầu cho ba mẹ con họ, ai đi ngang khen chơi, cha, bữa nay hai đứa nhỏ đẹp gái dữ, chú sướng quá cười hích hác. “Nó giống mẹ. Giống vợ em mới đẹp, giống em xấu hì. Mà, ngộ quá, con của mình, xấu mấy cũng thấy đẹp thấy thương”.
2. Quẩn quanh mấy chợ, mấy khu phố quen hoài bán không chạy như trước, chú Đời phải ráng đi tới tối mịt mới về. Giọng chú ngày càng khàn, nghe khen khét như nồi cơm quá lửa. Đi qua mấy quán nhậu, có người kêu vô, đưa ly rượu, chú trịnh trọng nâng ngang mày đa tạ, chỉ hít tới hít lui khen “Rượu ngon. Mùi đã thiệt” nhưng không uống, chú bảo lúc này giọng dở quá, hình như nghe không khỏe trong mình.
Nên có lúc giọng ca của chú lật bật như hai hàm răng đánh vào nhau, chú biểu con Như đi mua Anagin về cho chú uống. Mấy cô tiểu thương trong chợ cằn nhằn, thằng cha mầy lúc này ca gì như là sốt rét, “Chiếc áo người vợ hiền” hay vậy mà ca lụm cụm như “chiếc áo bà già”. Một bữa đi ngang qua trạm y tế phường, con Như dụ, nó nói trong trạm có khám bệnh miễn phí, nên nó dẫn chú vào. Lát sau, lúc từ phòng siêu âm bước ra, chú Đời giận quá, mặt xanh, tay chân run rẩy, “Ba đã nói có bịnh hoạn gì, làm tốn hết mười lăm ngàn đồng bạc”.
Chú Đời mau giận mà cũng mau quên. Bữa sau chú còn sắm đồ cho hai chị em con Như. Diện quần áo mới, tắm rửa kỳ cọ sạch sẽ, ai cũng bật ngửa, “vậy ra ông này mù mà tinh, ổng đâu có xạo, mấy đứa cũng ngộ gái quá chớ”. Dì Liễu cũng khen.
Dì Liễu bán xoong chảo ở trong chợ Bách Hóa, không có con nên thích con nít, hay rờ rờ đầu chị em Như, Ý, nói với mấy bà bạn, “tui khoái chị em con nhỏ này, nghèo vậy mà đàng hoàng, không đá cá lăn dưa”. Con Như nghe thích lắm, về nói với ba, chú Đời hỏi, dì Liễu thích con hay thích con Ý. Như bảo thích bằng chang nhau. Cho con cục kẹo thì cũng cho con Ý một cục. Chú Đời thở dài, “Ba già rồi, hát ca hết ra hơi rồi, chắc là nuôi mấy má con con không nổi, hay là ba cho bả một đứa, nghen”.
Dì Liễu tính đâu chú nói chơi, con người quý con như mạng mình, nói cho là cho sao. Ai dè chú làm thiệt. Dì Liễu mừng lắm, những bữa chợ vắng có một đứa hủ hỉ, trông đồ cho mình ngủ cũng vui. Dì chọn con Ý vì khuôn mặt nó đẹp, sáng sủa chứ không buồn bã như con Như. Dì còn đi coi thầy, chọn ngày tốt để rước con Ý về.
Hôm con Ý về với dì Liễu là rằm tháng Hai, chú Đời biểu con Ý mặc đồ mới, kéo nó ngồi vô lòng mình, chú chải tóc cho nó, chú chải lâu vì nó cứ tức tưởi liên hồi. Chú hỏi bữa nay con mặc áo màu gì, nó bảo màu xanh. Chú dặn lòng, mình sẽ nhớ hoài, lúc xa chú, con Ý mặc đồ xanh, mặc dù chú không biết màu xanh ra sao. Chú kêu vợ lại, biểu, “Mình hôn nó một cái đi, mai mốt nó không ở với nhà mình nữa. Mình đẻ ra nó mà tui không nuôi, mình đừng có giận”. Vợ chú đâu có giận. Chỉ có con Như giận, nó nức nở, “con thương con Ý nhất nhà mà, ba”. Chú không thương à? Thương, nhưng chú chắc dạ lắm, bước đi là đi một nước. Vợ chú rên ti tỉ, ngoái lại nhìn phía chợ hoài. Con Như vẫn khóc. Chú hỏi nó, “Con Ý có nhìn theo không, con”. “Có, ba à, tội nghiệp nó quá”. Dường như con đường có nhiều ổ gà sao nghe chông chênh quá. Chú Đời cắn môi bước tới.
Nhưng đến chạng vạng, lúc quay về nhà trọ đã thấy con Ý ngồi lù ở cửa. Từ đó không cách gì bứt nó ra được. Chú năn nỉ nó quay lại với dì Liễu, nó không nghe. Chú lấy gậy đánh, nó cắn răng chịu. Chú đưa vợ với con Như trốn khỏi thị xã nó cũng biết cách lần theo. Bảy tuổi, con Ý cũng đã bảy năm lưu lạc giang hồ chớ giỡn. Cuối cùng, một đêm, chú bắt nó ngồi trước mặt mình, ôm lấy đôi vai xương xẩu của nó, chú nói cho con Ý nghe một câu chuyện đau lòng, chú nói nó không phải là con ruột của chú, chú lượm nó ở ngoài đống rác bệnh viện. Chú nuôi nó tới chừng này là để kiếm người bán lại. Dì Liễu cũng trả cho chú hai triệu chớ đâu có ít. Con Ý nhìn tệp tiền chú rút ra từ túi áo, mặt nó lạnh băng. Sáng sau, chú Đời đưa con Ý trở lại với dì Liễu. Lúc quay đi chú hỏi con Như, “Nó có nhìn theo không, con”. Con Như nói không. Chú ừ, nấc khan một tiếng rồi cất tiếng ca, “Nuôi con khôn lớn không mong gì con nuôi lại mẹ…”, sao mà nghe nghẹn ngào như đang khóc.
Con Như sợ rồi sẽ tới phiên mình. Nó cuống quýt sống, cuống quýt yêu thương chú Đời. Nó ăn ít, lấy đồ cũ ra mặc như thể chứng minh rằng nuôi nó cũng không tốn kém gì mấy. Chú Đời hiểu lòng nó, hay hôn lên mái đầu khét nắng của nó, lặng lẽ thở dài. Lấy số tiền dì Liễu cho, chú Đời đưa vợ vào bệnh viện. Bác sĩ nói vợ chú bệnh đã quá lâu, không có hy vọng chữa lành, nhưng cứ ở lại điều trị một thời gian xem sao. Chú Đời ôm vợ vào lòng, ngồi ngay chỗ băng đá đằng trước, chú nắn đôi tay, rờ rẫm mãi lên mặt vợ, biểu: “Mình ở đây nghen, ráng mau hết bệnh về nấu cơm cho tôi ăn, nói chuyện với tôi chơi. Hồi cưới mình tới giờ, chưa khi nào mình nói câu nào tử tế với tôi, tôi cũng buồn lắm”. Vợ chú cười.
3. Cả gia đình lang thang đó giờ chỉ còn hai người. Đêm khuya trở giấc, chú Đời kéo mền đắp cho con Như, vô tình đôi tay chú quệt trúng hai hàng nước mắt. Chú biết nó thức, chú hỏi “Sao vậy, con đau bụng hả?”. Nó tức tưởi, “Bây giờ chỉ còn có mình con, ba đừng bắt con đi đâu hết, để con dẫn đường cho ba, mua thuốc cho ba uống, phụ bán vé số, nghen ba”. Chú ừ, bỏ con đi đâu bây giờ.
Chú thường vòng qua chợ Bách Hóa, chú không hát, không dừng lại bán, chỉ kêu con Như tỏ mắt nhìn con Ý coi bữa nay nó mặc áo màu gì, mập ốm ra làm sao, tóc dài bao nhiêu rồi. Đứa con gái lớn buồn bã bảo, “em con mập lắm, trắng hơn hồi nó còn ở nhà mình. Nó cắt tóc tém, coi giống con trai lắm, nó nhìn thấy con mà giả đò như không thấy vậy, ba”. Không mặc đồ xanh ba mua à? Không, lâu rồi nó không mặc nữa. Chú nghe vừa mừng vừa đau. Vậy là nó quên chú rồi, nó yên lòng bên người mẹ mới. Vậy là từ nay chú đã xa mãi đứa con này. Lụi hụi hết mùa nắng, giọng chú tắt khèn khẹt trong cổ họng, thậm chí không thể cất lời rao. Chú đờn cho con Như ca, tiếng ca ngọng ngịu và non nớt lắm, vô vọng cổ luôn bị đứt giữa chừng. Tội nghiệp, con nhỏ không có tài, ngáy còn lạc giọng mà ca nỗi gì. Những lúc ngồi bên con, nghe nó ăn giá sống cho họng bớt khan, chú Đời muốn khóc, thấy mình bất lực trước bệnh tật. Chú bảo, “Thôi, bỏ nghề, con”.
Đã thấu gần hết cái khổ của kẻ hát rong, đã mỏi đôi chân ròng rã, chú Đời bán cây đờn, cái loa với bộ bình ắc quy. Chú xin cho con Như đi chạy bàn, rửa chén ở quán hủ tiếu Nam Vang. Mới đầu nó không chịu, nó nói ba ở nhà một mình không được. Hồi đó ba buồn còn đờn lửng tửng chơi, bây giờ đờn cũng không còn. Nhưng rồi đến bữa cơm, nó đổi ý, nó không thể để chú Đời quẹt kho quẹt vầy hoài. Một bữa trưa, nó bưng tô nước thịt có nhúng nắm rau chạy về, chú Đời rầy nó làm vậy chi, ông bà chủ chắc không thích, nó cười, chú thím Sảnh biểu con đem về cho ba đó. Người ta thương con lắm. Chú Đời bảo, cuộc đời này, thiệt nhiều người tốt.
Một bữa trưa, chú Đời bắt nó ngồi lâu với chú thêm một chút nữa. Chú lấy lược ra chải đầu cho nó, tóc nó đã dài chấm thắt lưng. Chú nói, không biết chừng nó mười tám hai mươi tuổi tóc dài cỡ nào hen. Con Như cười, chừng đó cho ba chải đầu, thắt bím cho con mệt luôn. Chú Đời bảo, từ đây tới đó còn lâu. Rồi chú than, sao mà chú nhớ vợ với con Ý quá chừng. Con Như bần thần, “Hồi đó, nhà mình vui biết bao nhiêu hén, ba”.
Ừ, vui. Trưa vầy, nếu không ở bên hông chợ thì cả nhà chú cũng tụm lại bên một gốc cây nào đó có bóng mát, nghỉ chân, ăn cơm. Hai đứa con nhỏ của chú bữa nào cũng không chịu ngủ lấy sức mà mải mê búng thun. Mở miệng ra rầy, con Ý nịnh, “để con nhổ tóc bạc cho ba”. Nó nói đầu ba bạc nhiều lắm, rồi đặt sợi tóc lên bàn tay chú, trời ơi, sợi tóc mỏng tanh, nhẹ te vầy mà nó cũng thấy, con mắt nó sáng ghê. Rồi chú nhớ tới người vợ hay tựa đầu vào vai chú ngủ khì, trong trẻo, vô tư như trẻ con. Tự dưng chú Đời thèm được sống lại những buổi trưa ấy, những buổi trưa đã xa rồi, đã xa mất rồi. Chú biểu, “Mai con chạy ra chợ Bách Hóa, hỏi dì Liễu cho con Ý về, ba gặp một chút, sao… ba nhớ nó quá hà”. Nhưng con Ý đâu còn ở chỗ dì Liễu nữa, dì nói nó đi rồi. Con Như tưởng dì giấu, cứ theo năn nỉ hoài, “tội nghiệp ba con mà, dì, cho nó về một chút thôi rồi mai mốt con không lại xin dì nữa”. Dì Liễu vốn là người nhân hậu, dì chỉ biết nắm tay nó mà khóc ròng.
Là thật. Con Ý đã bỏ nhà đi bụi đời là thật. Nó đi vì lâu rồi mà không được nhìn thấy người cha tội nghiệp ấy dắt chị nó lặng lẽ qua chợ. Nghĩa là ba nó đã không còn thương nhớ nữa. Vậy thì ở lại làm gì? Con Như quay về, nó phải dừng lại rất lâu, nó không biết phải nói thế nào cho chú Đời đừng đau xót. Nó ngập ngừng đứng chỗ cái hàng ba đầy rêu ướt, chợt nó nghe tiếng hát, trời ơi, là tiếng hát của má nó. “Ầu ơ. Đường dài ngựa chạy biệt tăm. Ơ… Phải duyên chồng vợ ngàn năm cũng chờ”. Con Như mừng rỡ xô cửa bước vào, má nó đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, rồi thì thào:
- Đừng la lớn. Mệt rồi. Ngủ đi.
Con Như chạy lại ôm má nó, nó nghĩ chắc chú Đời giả bộ đây, trông con Ý thấy mồ mà không chịu dậy. Nó chọc lét vô mấy cái xương sườn của chú, nhưng chọc mãi, chọc mãi, chú không bao giờ thức nữa.
4. Làm gì có chuyện đời như ý?
Nguyễn Ngọc Tư
Thứ Ba, 16 tháng 7, 2013
Viết paper - phòng tránh bị coi là "đạo văn"
"Đối với những người than phiền không có cách nào diễn giải ý tưởng của người trước tốt hơn, tôi thường chỉ ra vài mẹo. Những mẹo này chưa chắc làm cho câu văn tốt hơn, nhưng sẽ không vướng phải tội đạo văn. Thông thường tôi khuyên đương sự vài mẹo diễn tả ý tưởng như sau:
(a) Thay đổi vị trí từ ngữ trong câu văn. Chẳng hạn như nếu người ta dùng chữ before, thì mình thay thế bằng những chữ có nghĩa gần với chữ gốc, như previously, beforehand, prior, in the past, v.v.
(b) Thay đổi thể văn chủ động (active) sang thụ động (passive), hay ngược lại. Nếu người ta viết “Optimizing peak bone mass during the early years is thought to be a key factor in preventing osteoporosis later in life” thì mình có thể viết lại theo thể chủ động “To prevent postmenopausal osteoporosis, several experts consider that it is important to build bone mass during adolescence”, và dĩ nhiên không quên đề nguồn.
(c) Nếu câu văn gốc hơi dài, thì mình chia câu văn thành nhiều cáu văn ngắn, và viết lại theo ý tác giả. " - Nguyễn Văn Tuấn
Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2013
Đọc “vì sao gái miền Tây làm nghề nhạy cảm?”
Home page: Nguyen Van Tuan - Garvan - http://tuanvannguyen.blogspot.jp/
Reviewer Guidelines - Toplas
Reviewer Guidelines
Constructive Reviewing.
TOPLAS seeks innovative, theoretical, experimental, and survey papers. Reviewers must adapt their standards as appropriate to each submission. As the premier programming language journal, the accepted papers must meet the highest standards in its domain and be accessible to a wide audience. Regardless of the reviewer's recommendation, reviews should always provide feedback that assists the authors in producing the best quality work possible to the benefit of the authors and to the benefit of the scientific community.
Conflict of Interest Guidelines.
TOPLAS seeks unbiased reviewers, associate editors, and editor-in-chiefs. TOPLAS prohibits those who have a conflict of interest with the authors of the submission from influencing its outcome. TOPLAS considers a conflict of interest to be:
- Your Ph.D. advisor and Ph.D. students, forever.
- Family relations by blood, marriage, or domestic partnership, forever.
- People at your current institution.
- If you or the author changed institutions within the past three years, people at the prior institution.
- People whose research you fund or who fund you.
- Collaborators in the past five years, including co-authors of paper or grant submissions, regardless of status (accepted, rejected, pending).
- Others with whom you believe that you have a conflict of interest (check with the associate editor or editor-in-chief).
Editorial Board Submissions.
The associate editors (but not the editor-in-chief) may submit to TOPLAS. Their papers are held to the same standards. The software prohibits authors from viewing their own submissions in any capacity other than author, and therefore the anonymity of the reviewing process will be not be compromised by associate editor submissions.
TOPLAS Acceptance Criteria - journal
Acceptance Criteria
Papers for TOPLAS must be of high quality and fall within the scope of the journal. The scope of the journal includes, but is not limited to:
- language design for sequential and parallel programming
- programming language implementation
- programming language semantics
- compilers and interpreters
- runtime systems for program execution
- storage allocation and garbage collection
- languages and methods for writing program specifications
- languages and methods for secure and reliable programs
- testing and verification of programs
Papers can be either theoretical or experimental in style, but in either case, they must contain innovative and novel content that advances the state of the art of programming languages and systems. We also invite strictly experimental papers that compare existing approaches, tutorial, and survey papers.
The three main criteria for a paper to be accepted are:
- the paper must be among the best papers of the year in its area
- the paper must be of interest to the broad community
- the presentation must be effective.
Few papers excel in all three, but a substandard level in any is sufficient grounds for rejection. It is the authors' job to make it clear why the paper is important and of broad interest. We ask authors to consult a recent issue of TOPLAS for reference.
To ensure that authors feel comfortable submitting despite these high standards, we aim for a two-step review process. In the first step, referees are asked to scan the paper to decide if it meets these criteria, assuming that all the results are correct as stated. If it seems that the paper might satisfy these criteria, either the same or different referees are then asked to provide a more in-depth review.
If a paper is rejected from TOPLAS but makes an interesting contribution, we offer authors the option of having the reviews forwarded to the editor-in-chief of a more appropriate journal for an expedited review process.
Academic Journals - Programming Language
Zhenjiang Hu's Academic Activities
Editors of Academic Journals
- Science of Computer Programming (Elsevier): Editorial Board Member (2013-)
- Software and Systems Modeling (Springer): Editorial Board Member (2013-)
- New Generation Computing (Springer): Planning Committe Member (2006-)
- JSSST コンピュータソフトウエア: 編集委員 (2002-2012)
- IPSJ 情報処理学会会誌: 編集委員 (2005-2008)
- Information and Media Technology: Editor (2008-2010)
- Frontiers of Computer Science in China (Springer): Editor (2006-2007)
- Journal of Functional and Logic Programming: Guest Editor (2003)
Notes on Constructive and Positive Reviewing - TOPLAS Journal
Notes on Constructive and Positive Reviewing
May 2005
Mark Hill, University of Wisconsin, MadisonKathryn S McKinley, The University of Texas at Austin
As a reviewer, you represent your community and your review should be professional and constructive. The quality of the venue depends on the quality of reviews. The job of the reviewer is to select high quality, innovative papers for the venue, and to suggest ways to improve the research, as well as to uphold and/or improve on the standards of the community as a whole. For more guidance on the reviewer duties, we also recommend: Alan Jay Smith's The Task of the Referee (IEEE Computer, 4/90)
A persuasive review includes a summary of the strengths and weaknesses of the paper, and the opinion of the reviewer on which weighs more heavily and why. This remainder of this document contains a few pitfalls and recommendations to help guide reviewers to produce constructive and persuasive reviews.
- Pitfall: Seek to find all flaws in the paper, in part to show your expertise as a reviewer.
Recommendation: Look for reasons to accept a paper. Despite its flaws, does it point in new directions or expose promising insights? The community can benefit from imperfect, insightful papers. - Pitfall: Since the review process is anonymous, it is appropriate to criticize the paper as if the authors did not have feelings.
Recommendation: Your tone should be the same as if you are giving comments to a colleague face-to-face. It is always possible to be constructive, focus on the work, and do not attack the researchers behind it. The purpose of a review is not only for selecting papers, but to improve the quality of all the work in our area. - Pitfall: Reject papers that build on recently-published new directions, but accept those that build on the established norm.
Recommendation: While truly new papers are best (and rare), consider accepting papers that follow-up on recently-published promising directions. These papers allow the community to explore ideas that can not be fully-developed in one paper. - Pitfall: Advocate rejecting a paper with little comment, because it is obvious that all with agree with you. Ditto for accept.
Recommendation: Explain why you advocate a rejection or acceptance, because people will often disagree with you. Your explanations will make you a more effective advocate or detractor for the paper. - Pitfall: Advocate rejecting (almost) all papers to show about tough you are.
Recommendation: Your job is decide what is best which is not usually accomplished by rejecting every submission. - Pitfall: Advocate rejecting a paper because you seem to remember it being the same as (or similar to) unidentified prior work.
Recommendation: In this situation, the professional should reference important prior work after refreshing one's memory regarding what it contains. One missing reference is usually not a reason to reject a paper.
Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013
Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013
General, Surjective, Injective, Bijective Functions
Injective, Surjective and Bijective
"Injective, Surjective and Bijective" tell you about how a function behaves.
A function is a way of matching the members of a set "A" to a set "B":
A General Function points from each member of "A" to a member of "B".
To be a function you never have one "A" pointing to more than one "B", so one-to-many is not OK in a function (as you would have something like "f(x) = 7 or 9")
But more than one "A" can point to the same "B" (many-to-one is OK)
Injective means that every member of "A" has its own unique matching member in "B".
As it is also a function one-to-many is not OK
And you won't get two "A"s pointing to the same "B", so many-to-one is NOT OK.
But you can have a "B" without a matching "A"
Injective functions can be reversed!
If "A" goes to a unique "B" then given that "B" value you can go back again to "A" (this would not work if two or more "A"s pointed to one "B" like in the "General Function")
Read Inverse Functions for more.
Injective is also called "One-to-One"
Surjective means that every "B" has at least one matching "A" (maybe more than one).
There won't be a "B" left out.
Bijective means both Injective and Surjective together.
So there is a perfect "one-to-one correspondence" between the members of the sets.
(But don't get that confused with the term "One-to-One" used to mean injective).
On The Graph
Let me show you on a graph what a "General Function" and a "Injective Function" looks like:
General Function | "Injective" (one-to-one) |
In fact you can do a "Horizontal Line Test":
To be Injective, a Horizontal Line should never intersect the curve at 2 or more points.
(Note: Strictly Increasing (and Strictly Decreasing) functions are Injective, you might like to read about them for more details)
Formal Definitions
OK, stand by for some details about all this:
Injective
A function f is injective if and only if whenever f(x) = f(y), x = y.
Example: f(x) = x+5 from the set of real numbers to is an injective function.
This function can be easily reversed. for example:
- f(3) = 8
Given 8 we can go back to 3
Example: f(x) = x2 from the set of real numbers to is not an injective function because of this kind of thing:
- f(2) = 4 and
- f(-2) = 4
This is against the definition f(x) = f(y), x = y, because f(2) = f(-2) but 2 ≠ -2
In other words there are two values of "A" that point to one "B", and this function could not be reversed (given the value "4" ... what produced it?)
BUT if we made it from the set of natural numbers to then it is injective, because:
- f(2) = 4
- there is no f(-2), because -2 is not a natural number
Surjective (Also Called "Onto")
A function f (from set A to B) is surjective if and only for every y in B, there is at least one x in A such that f(x) = y, in other words f is surjective if and only if f(A) = B.
So, every element of the range corresponds to at least one member of the domain.
Example: The function f(x) = 2x from the set of natural numbers to the set of non-negative evennumbers is a surjective function.
However, f(x) = 2x from the set of natural numbers to is not surjective, because, for example, nothing in can be mapped to 3 by this function.
Bijective
A function f (from set A to B) is bijective if, for every y in B, there is exactly one x in A such that f(x) = y
Alternatively, f is bijective if it is a one-to-one correspondence between those sets, in other words bothinjective and surjective.
Example: The function f(x) = x2 from the set of positive real numbers to positive real numbers is injective and surjective. Thus it is also bijective.
But not from the set of real numbers because you could have, for example, both
- f(2)=4 and
- f(-2)=4
Search :: Index :: About :: Contact :: Contribute :: Cite This Page :: Privacy
Copyright © 2011 MathsIsFun.com
Copyright © 2011 MathsIsFun.com
Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013
Vẩn vơ
Vẩn vơ
Chờ đợi gì đây, khi bầu trời xanh thẳm
Tôi về đâu trong cuối buổi chiều mưa
Tôi kiếp này, và tôi muôn kiếp trước
Của trần ai, và tôi của hư vô
Có ngày mưa mới mong ngày nắng ấm
Có đau thương, mới quý mến phúc lành
Ngày dẫu nắng, cũng chuyển giông xa lắm
Ngày qua ngày, nắng ấm hoá mưa dông
Đã ra đi, dặn lòng không ngoảnh lại
Nhưng trong lòng vẫn mãi mãi lo âu
Rồi ta sẽ về đâu qua ngày tháng
Đến cuối cùng ta sẽ thuộc về đâu
Kiếp vô thường, hạnh phúc lẫn âu sầu
Hai thái cực cùng đan xen hoà quyện
Có gian lao sẽ đến ngày thanh thản
Có khó khăn, gian khổ mới thành công.
Chờ đợi gì đây, khi bầu trời xanh thẳm
Tôi về đâu trong cuối buổi chiều mưa
Tôi kiếp này, và tôi muôn kiếp trước
Của trần ai, và tôi của hư vô
Có ngày mưa mới mong ngày nắng ấm
Có đau thương, mới quý mến phúc lành
Ngày dẫu nắng, cũng chuyển giông xa lắm
Ngày qua ngày, nắng ấm hoá mưa dông
Đã ra đi, dặn lòng không ngoảnh lại
Nhưng trong lòng vẫn mãi mãi lo âu
Rồi ta sẽ về đâu qua ngày tháng
Đến cuối cùng ta sẽ thuộc về đâu
Kiếp vô thường, hạnh phúc lẫn âu sầu
Hai thái cực cùng đan xen hoà quyện
Có gian lao sẽ đến ngày thanh thản
Có khó khăn, gian khổ mới thành công.
Nhớ con yêu
Cha con xa cách nghìn trùng
Làm sao cho thoả nhớ nhung trong lòng
Mỗi tuần cha vẫn ngóng trông
Đợi con lên mạng vài dòng gửi trao
Con thơ có biết chút nào
Nhìn con dòng lệ tuông trào lòng cha
Cha con giờ vẫn cách xa
Mong ngày sum họp sao mà nôn nao
Con ngoan xa cách mẹ cha
Nhớ ngoan, con nhé để cha an lòng
Thương con cha vẫn ngóng trông
Mong ngày đoàn tụ ước mong đạt thành.
Làm sao cho thoả nhớ nhung trong lòng
Mỗi tuần cha vẫn ngóng trông
Đợi con lên mạng vài dòng gửi trao
Con thơ có biết chút nào
Nhìn con dòng lệ tuông trào lòng cha
Cha con giờ vẫn cách xa
Mong ngày sum họp sao mà nôn nao
Con ngoan xa cách mẹ cha
Nhớ ngoan, con nhé để cha an lòng
Thương con cha vẫn ngóng trông
Mong ngày đoàn tụ ước mong đạt thành.
Thứ Năm, 13 tháng 6, 2013
Type face designer
Đây là nghề rất thú vị, làm việc với những con chữ, thiết kế kiểu chữ cho từng ngôn ngữ khác nhau. Ý tưởng nảy ra khi xem chương trình phóng sự của đài NHK về typeface designer.
Những người làm công việc này rất chăm chút đến quốc hồn quốc tuý của quốc dân. Lâu này ngừoi Việt hầu như không chú trọng đến vấn đề này.
Kiểu chữ vẫn được dùng một cách rất máy móc và cẩu thả, thực sự cẩu thả; với quan niệm là kiểu chữ chỉ dành cho ... lớp tiểu học (đại loại như vở sạch chữ đẹp). Theo cá nhân tôi, nên chuyển quan niệm này thành dạng bảo tồn quốc hồn quốc tuý.
Người Nhật họ vẫn bảo tồn và phục hồi lại những nét chữ (kiểu chữ) có từ thời năm 1100 dựa vào những văn bản cổ. Không chỉ một cách máy móc phục hồi, họ xây dựng hẳn những bộ kiểu chữ cụ thể và đưa ra cho công chúng (tuy nhiên đưa bằng cách nào - thu phí hay miễn phí thì tôi không rõ lắm), nhưng ít nhất là họ có những nguồn bảo tồn sống vô cùng quí giá không chỉ qua những sản phẩm mà họ xây dựng, mà còn thông qua những người tham gia vào dự án đó.
Những người làm công việc này rất chăm chút đến quốc hồn quốc tuý của quốc dân. Lâu này ngừoi Việt hầu như không chú trọng đến vấn đề này.
Kiểu chữ vẫn được dùng một cách rất máy móc và cẩu thả, thực sự cẩu thả; với quan niệm là kiểu chữ chỉ dành cho ... lớp tiểu học (đại loại như vở sạch chữ đẹp). Theo cá nhân tôi, nên chuyển quan niệm này thành dạng bảo tồn quốc hồn quốc tuý.
Người Nhật họ vẫn bảo tồn và phục hồi lại những nét chữ (kiểu chữ) có từ thời năm 1100 dựa vào những văn bản cổ. Không chỉ một cách máy móc phục hồi, họ xây dựng hẳn những bộ kiểu chữ cụ thể và đưa ra cho công chúng (tuy nhiên đưa bằng cách nào - thu phí hay miễn phí thì tôi không rõ lắm), nhưng ít nhất là họ có những nguồn bảo tồn sống vô cùng quí giá không chỉ qua những sản phẩm mà họ xây dựng, mà còn thông qua những người tham gia vào dự án đó.
Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013
Simple tips to type \ in emacs with japanese keyboards
SUBLIMATED
Emacs with Japanese Apple Keyboards
by Carson Reynolds
Previously, I found a quick hack to cause the ¥ key on Apple Macbooks to emit a backslash in Emacs, which is handy for programming.
It turns out that works only with Macbooks and not other Apple system / keyboard combos. After some more research, I found another workaround to get backslashes out of Emacs in general and Aquamacs in particular. On the off-chance that you’re not a Japanese reader, add the following line to your .emacs file:
(setq ns-alternate-modifier 'option)
This will cause the option key with yen key (⌥+¥) to send a backslash. This work-around more closely imitates OS X behavior with Japanese keyboards.
—
Update:
The previous solution overrides the use of option for the meta-key. After asking for some help on stackoverflow, I found this as a better workaround:
(global-set-key (quote [134217893]) "\\")
This causes ⌥+¥ to output \ as expected without overriding the meta-key.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)